Chap 18: Kết thúc cuộc trốn chạy
Nhưng đó là Onew….không phải là ma…anh chàng nhanh chóng bịt miệng nó lại.
– Trời ơi! Em lại la nữa rồi! tôi đây này!
– Hix!
Nó vừa khóc vừa mếu quay lại ôm chầm lấy Onew ( một lần nữa nó lại làm cái hành động “quá trớn” ấy, nhưng đây là vì sợ nên tạm chấp nhận được +_+)
– Ok Ok! Em bình tĩnh lại nào, có gì đâu! – Onew vỗ vỗ vai nó
– Ở đây ghê quá đi mất! – nó thút thít
– Em có chấp nhận để tôi cả đời bên cạnh đứng cùng em như thế này không? – câu hỏi lạc chủ đề của Onew khiến nó bối rồi và thả anh ta ra.
– Ya! Anh đừng có điên nữa chứ -_-, ah mà anh kiếm được chìa khóa chưa? – nó đánh trống lảng.
– Biết ngay là em sẽ tránh né mà! Tôi cũng không vội vàng gì! Tôi sống rất nguyên tắc, cái gì đáng chờ đợi thì tôi sẽ chờ đợi….Về thôi!
– Nhưng …chìa khóa đâu mà về????
– Có rồi! ở trong túi áo!
– HẢ???YAAAAA Anh..anh.. – nó nổi sừng lên
– Nhưng nó lọt vào trong nên tôi tưởng mất, giờ sao đây?? về hay đứng cãi????
– Thật quá đáng mà! – mặt nó đỏ bừng vì bực (?)
Điện thoại nó lại reo lên, là số của Taemin trừng trừng rồi mở máy:
– A lo! Gì vậy Taemin?
– Hyung mau mau cứu em!
– Ya em nói cái gì vậy Taemin?
– Hyung hại em rồi,mau về mà giải quyết với mấy “hoàng tử” của hyung đây này! – giọng Taemin thút thít
– Là sao??? “Hoàng tử” gì??? Này em đang mê sảng hả???
– Thì Jonghyun và Minho đang đứng chận ngoài cổng đây này! đứng từ nãy đến giờ, mặt hầm hầm, hyung mau về đi không hai cậu ta ăn thịt em mất!!!!
– Trời đất! rồi rồi hyung về liền!
Nó dập máy lôi Onew ra lấy xe, nó không ngờ mọi chuyện lại tiến triển theo chiều hướng này….bây giờ muốn tránh cũng không được nữa rồi.
– Em cũng có số đào hoa không kém tôi là bao nhỉ?
– Anh đừng nói lôi thôi! chở tôi về nhà nhanh nhanh!
– Tôi như thế này mà phải là tình địch của hai cậu nhóc đó sao! thật là….
– Đã Minho đi nhanh lên mà! – nó quát lớn
– Ok ok! đừng dữ như thế! không hiểu sao tôi lại thích được em nhỉ???
Nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ của nó nên Onew đành im lặng….bây giờ trong lòng nó rối bời, không biết sẽ nói như thế nào với Minho và Jonghyun, nó cứ ngỡ sẽ để tất cả rơi vào im lặng nhưng số phận không cho phép nó thực hiện điều đó.
Xe của Onew chở nó dừng trước cổng nhà Taemin, đúng là Minho và Jonghyun đang đứng đó với hai chiếc xe to chà bá nằm chềnh ềnh chiếm cả lối đi, cả hai đang nhìn nó và Onew như người ngoài hành tinh….không khí thật nặng nề…..
Nó nuốt nước bọt bước xuống xe, Onew thì vẫn bình thản như không…hai cậu nhóc tiến lại ….
– Đây là ai? – Minho nhìn nó hỏi
– Là bạn! – nó cố gắng tự nhiên hết mức
– Là bạn sao tôi chưa từng thấy cậu nói??? – Minho nổi nóng
– Chẳng nhẽ ai tôi cũng phải thông báo cho cậu sao???
Onew nhìn hai cậu nhóc đang đứng trước mặt mình rồi mỉm cười xuống xe.
– Chào! Tôi là Onew, sinh viên nhạc viện, cũng được coi là tình địch của mấy cậu đấy!
– Anh …., tôi không quan tâm, Kibum, tôi cần ở cậu một lời giải thích ! – Minho nhìn nó
– Giải thích chuyện gì?
– Tôi không chấp nhận được chuyện chia tay vô lý của chúng ta!
– Tôi đã nói rõ với cậu rồi, chúng ta không hợp nhau, tôi thực sự chỉ coi cậu như một người bạn, hãy hiểu cho tôi! – nó tha thiết
– Tôi không cam tâm! – Minho cầm mạnh tay nó, ánh mắt đầy giận dữ
– Cậu….
– Này nhóc, bình tĩnh lại đi, Kibum đã nói không thích thì cậu nên chấp nhận…
Bốp … nó sửng sốt khi nhìn thấy một cú đấm rõ mạnh vào mặt Onew….nhưng không phải là Minho….mà đó là Jonghyun…
– Ôi trời! – Taemin từ trong nhà chạy ra.
– Mấy người đang làm cái trò gì thế???? – nó hốt hoảng
Jonghyun chạy lại cầm tay nó lôi đi không nói một câu nào, nó đứng lại giật tay, Jonghyun nhìn nó:
– Nếu cậu không muốn tôi phát điên lên thì mau theo tôi về nhà!
Nó im lặng nhìn ánh mắt như hai ngọn lửa của Jonghyun, nó hiểu rằng nếu lúc này nó thả tay Jonghyun ra thì không biết chuyện gì kinh khủng sẽ xảy ra nữa, nó rất sợ Jonghyun, trong thâm tâm nó luôn sợ Jonghyun, đó là một sức mạnh vô hình luôn ngự trị trong tim nó, không ai nói được gì, cả Minho cả Onew cả Taemin, dường như họ hiểu những gì nó đang nghĩ…
Jonghyun chở nó về nhà, chiếc xe chạy với tốc độ khủng khiếp khiến nó hoảng sợ phải bấu chặt vào thành yên xe.
Về tới nhà, bác Junghee thấy nó liền chạy ra tươi cười, chị osin cũng thế nhưng nó không kịp đứng lại chào mọi người môt câu đã bị Jonghyun cầm tay lôi thẳng lên phòng của cậu nhóc rồi đóng sầm cửa lại.
– Chúng nó bị gì thế? – bác gái nhìn theo lo lắng
– Con cũng chịu, tụi nhỏ ni kì cục lắm! – chị osin lắc đầu
Jonghyun đẩy nó vào phòng rồi thả mạnh tay, nó hoảng sợ thật sự, nó vừa đứng nhìn Jonghyun vừa xoa xoa cái cổ tay bị Jonghyun nắm rất chặt.
– Cậu nói đi! Tại sao cậu lại đối xử với tôi như thế chứ? – Jonghyun nhìn với ánh mắt như xoáy sâu vào tim gan nó.
– Tôi đối xử với cậu thế nào, cậu đang nói cái gì thế? – nó cúi đầu tránh ánh mắt của jjong
– Tại sao lại trốn tránh tôi, suốt một tuần qua tôi gọi điện liên tục rồi nhắn tin rồi tới tận lớp tìm nhưng không nhận được một sự phản hồi nào cả, cậu như bốc hơi khỏi cuộc sống của tôi, tại sao tại sao chứ???? – Jonghyun la lớn
– ….
– Cậu nói đi chứ? Sao cậu cứ im lặng mãi thế? chẳng lẽ tôi đã làm gì có lỗi với cậu sao? dẫu có đi nữa thì phải nói để tôi biết chứ???
– Phải đó! Tôi trốn tránh cậu đó! Tôi không muốn gặp cậu đó! Không phải lỗi của cậu mà chỉ vì tôi muốn thế! được chưa??? – nó cũng hét lên
– Tôi không hiểu! cậu muốn đùa giỡn với tôi sao?
– Chính cậu mới là người đùa giỡn với tôi! – nó sắp khóc
– Cậu không có lý do nào hay hơn chuyện đó sao?
– Thật sự tôi mệt mỏi lắm rồi! tôi sẽ từ hôn!
– Từ hôn??? cậu đang nói cái gì thế?
– Cho dù chuyện đính ước giữa tôi và cậu chỉ mang tính tình cảm chứ không có giấy tờ chứng thực nhưng tôi vẫn sẽ nghiêm túc với cả hai gia đình để xóa bỏ chuyện này, tôi không muốn làm gánh nặng tinh thần, làm áp lực cho cậu, tôi sẽ kết thúc tất cả.
– Cậu đang nói nhảm gì thế???
– Tôi không nó nhảm, tôi nói rất nghiêm túc, ngày mai tôi sẽ nói với bác Junghee và ba mẹ tôi như thế!
– Tôi…tôi thật sự không hiểu! Cậu có cái suy nghĩ vớ vẩn đó từ khi nào thế? – Jonghyun nhìn nó sửng số
– Từ khi tôi nhìn thấy cậu và Jessica trong trường…- nó hạ giọng
– Cậu…cậu đã nhìn thấy sao??? – Jonghyun ngỡ ngàng
– Phải! đó là điều lẽ ra tôi không phải nhìn thấy…Hóa ra Jess là Bun, đúng là bất ngờ…tận sâu trong đáy lòng tôi vẫn luôn cho rằng cậu có tình cảm với tôi hay ít ra, trong lòng cậu tôi vẫn có một vị trí nào đó. Cái lí do đính hôn đã khiến cho tôi ảo tưởng, tham lam, thậm chí đôi lúc tôi nghĩ rằng có lẽ cậu là của tôi. Nhưng từ cái giấy phút đó trở đi tôi đã chôn vùi tất cả những suy nghĩ viên vông đó, tôi không phủ nhận là đã thích cậu nhưng không thể được nữa rồi, cậu không phải là của tôi…Vì thế tôi mới trốn tránh cậu, tôi muốn ổn định lại tất cả tình cảm của mình. Cậu hiểu chứ???? – nó nói một mạch rồi hạ giọng, nước mắt ướt đãm. Bao nhiêu chất chứa trong lòng nó đã nói ra hết, đã đến lúc nó phải thẳng thắn trước tất cả…
– Tôi …! – Jonghyun nhìn nó xót xa
– Cậu không cần phải thương hại tôi! Bây giờ cậu đã hiểu tất cả rồi chứ? Tôi không còn gì để nói. Chào! – nó quay lưng trở về phòng.
– Đứng lại! tôi không cho phép cậu rời khỏi đây!- Jonghyun níu tay nó lại
– Cậu để cho tôi yên! Tôi phải vứt bỏ càng sớm càng tốt cái tình cảm không đáng có này! Tôi không chịu nỗi nữa rồi! – nó hất tay Jonghyun ra…
Nhưng cậu nhóc càng lôi mạnh tay nó hơn khiến nó dội vào thành giường…
– Ui da! – nó lấy tay ôm vai
Jonghyun như người mất hồn nhìn nó, ánh mắt đau khổ:
– Tôi không cho phép cậu vứt bỏ nó!
Nó không nhìn Jonghyun, gương mặt lạnh tanh.
– Đúng! Tên ở nhà của Jess là Bun, sự thật là tôi đã có tình cảm với Bun một thời gian dài trước khi gặp cậu, nhưng vì cậu, vì sự xuất hiện của cậu đã khiến mọi thứ thay đổi. Cái hôm tôi về muộn chính là đêm tôi gặp Jess để nói rõ tất cả. Chính nhờ cậu mà tôi nhận ra Jess đối với tôi không phải là tình yêu. Cậu hiểu chứ??? – Jonghyun nói bằng tất cả những dồn nén.
– Đừng nói dối tôi, đã bao nhiêu lần cậu đe dọa khi tôi nhắc đến chuyện tình cảm của cậu, ấy vậy mà cậu nói không phải là sao chứ?
– Đó là vì tôi không muốn cậu nghĩ rằng giữa chúng ta có khoảng cách, tôi không muốn cậu bị ám ảnh bởi chuyện của tôi và Jessica nhưng tôi không ngờ cậu luôn day dứt về điều đó….
– Nhưng cậu vẫn không quên được Jessica, những gì cậu làm đã chứng tỏ điều đó! cậu không quên được! không quên được! – nó nhắc lại như một ám ảnh.
– Đó là Jess chủ động ôm tôi để níu kéo…tôi…tôi thực sự đã không còn gì với Jess cả!
Nó nhìn sâu vào mắt Jonghyun như tìm kiếm một sự khẳng định rằng những điều cậu nhóc nói là sự thật.
– Cậu phải hiểu rằng tôi đã buông Jess ra…chỉ để giữ lại cậu, chỉ vì cậu mà thôi! – Lê Jonghyun vừa nói vừa tiến lại gần nó, rồi ôm chầm nó với tất cả sự dồn nén bấy lâu trong lòng.
-tbc-
– Au xin lỗi vì ủ lâu như vậy 😦
– 3 tháng fic h mốc meo hết r @@~